Nếu năng lực của con có hạn, thì ít ra con chỉ đi làm nuôi thân, nhà đã có sẵn.
Thời trước mọi người mua được nhà nhờ may mắn hoặc gom góp tiền lương, tiền tiết kiệm cũng có thể mua vì giá đất, nhà cũng không quá mắc như bây giờ. Hồi xưa các bác có lương 6 hay 7 triệu đồng nhưng nhà chung cư có thể trong khoảng 1 tỷ, vay mượn, ky cóp có thể mua.
Còn bây giờ, lương cũng chỉ khoảng 10 triệu mà nhà rẻ nhất cũng 3 tỷ. Mà chi phí cuộc sống leo thang, nên đi làm ăn uống với bạn bè, thuê nhà hay phụ giúp gia đình… tổng lại cũng hơn một nửa lương hàng tháng thì làm sao gom góp tiền mua nhà?
Không phải người trẻ nào cũng không kém, cũng nhiều người giỏi, đã mua được nhà nhưng số lượng đó quá ít so với thời trước.
Vậy nên vợ chồng tôi cứ gom được tiền là mua đất, không phải kiếm lời (có lời cũng tốt mà), nhưng quan trọng nhất là để cho con cái. Nếu con cái khó khăn cũng có cái chỗ chui ra chui vào, đời chúng ta vất vả nhưng cũng không phải không muốn con chúng ta thảnh thơi mà vẫn phải làm như bố mẹ, cũng phải tiết kiệm cho tương lai. Nếu có thể mua đất mua nhà thì chúc mừng, không thì bố mẹ cũng vẫn là cái ô để con có thể che được nắng.
Cái nhà nó sẽ không cần nếu con cái chúng ta giỏi hơn bố mẹ, có thể tạo dựng được cái mà bố mẹ cũng tạo dựng là một hạnh phúc lớn, lúc đó cái nhà sẽ là một vốn riêng để vợ chồng dưỡng già khi để cho thuê hay có thể bán khi cần tiền. Ngôi nhà sẽ là một “cứu cánh” khi con cái chúng ta không thể tự mình mua được cái nhà thì cái nhà đó sẽ giúp con cái có một chốn dung thân khi cần.
Sẽ có người nói sao lại vất vả cho chúng nó vậy, sao không lấy tiền đó mà đi du hý, đi ăn ngon, mặc đẹp? Cũng sẽ có người nói là chúng ta đang làm hư con cái mình vì đã để lại tài sản. Làm như vậy khiến con cái không phấn đấu, cũng có thể ai đó nói là đời mình mình lo sao cứ phải lo cho tụi nó, trong khi mình khổ nó sướng.
Nhưng khi nó nhìn bố mẹ vất vả để kiếm tiền lo tương lai thì con cái cũng sẽ cố gắng như thế vì tương lai của chính con và của chính gia đình con. Mỗi người có một suy nghĩ của riêng mình và mong suy nghĩ đó đúng với hoàn cảnh mà mình đang sống. Mỗi thời mỗi khác, suy nghĩ cũng khác và cách sống cũng khác.
Chúng ta cứ làm đã tốt rồi hướng dẫn con cái phát triển, đừng quá kỳ vọng lớn rồi thất vọng nhiều. Tóm lại, những ai có con sẽ hiểu, chúng ta đã khổ thì cũng muốn con mình không khổ như mình.