Mỗi miếng đất ông bán với giá bốn chỉ vàng sau mấy chục năm rẻ nhất cũng 300 triệu đồng.
Ba mẹ tôi sở hữu một mảnh đất lớn. Sau này khi làm đường, toàn bộ đều trở thành mặt tiền dài. Ba tôi bán hết đất, thời giá mỗi miếng đất lúc đó chỉ có bốn chỉ vàng. Rồi ông bán vàng lấy tiền mặt gửi ngân hàng để lấy lời tiêu xài.
Mẹ tôi không ngăn cản ông nổi, vì ông rất cứng nhắc và độc tài. Nhà tôi ngày xưa có rất nhiều miếng đất ở mặt tiền, bây giờ mỗi miếng có giá ít nhất 300 triệu đồng. Số tiền ba tôi gửi ngân hàng đến hiện tại cũng không bằng giá tiền vài cái nền như thế.
Nhưng ông vẫn cứ thích bán, may mắn mỗi đứa con còn được một mảnh đất để ở. Có thể nói tài sản mẹ tôi làm, ba tôi đem bán bỏ túi, rồi không cho ai. Ông bảo, hồi nhỏ có ai cho ông cái gì đâu nên giờ ông cũng không cho.
Bài toán bán đất lấy tiền gửi ngân hàng đi ngược với hầu hết bài toán kinh tế: người ta vay ngân hàng mua đất chứ không ai như ba tôi cả.
Chúng tôi được mẹ nuôi ăn học thành người, nên cũng không dám oán gì ba mình. May mắn bốn chị em tôi tuy không đứa nào giàu có, nhưng đủ ăn và tốt tính.