Lúc đầu ai cũng mắng chửi là dại nhưng sau đó họ lại phải nể phục tôi.
Tôi là người gốc Cám Châu, tỉnh Giang Tây. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Thâm Quyến làm kỹ sư phần mềm trong một công ty tầm trung. Lương mỗi tháng không quá cao nhưng cũng đủ cho tôi trang trải tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt hàng tháng và tích góp được chút ít. Lăn lộn ở thành phố được 10 năm, tôi lập gia đình và có con nhỏ.
Ban đầu, vợ chồng tôi vẫn quyết định ở thuê vì chưa đủ tiền mua nhà. Tuy nhiên khi con trai đến tuổi vào cấp 1, chúng tôi bắt đầu tính đến chuyện “an cư” để ổn định cuộc sống.
Phân vân giữa nhà ống chật hẹp đắt đỏ và nhà vườn rộng rãi
Vì muốn có không gian riêng tư cho gia đình và không muốn tốn quá nhiều chi phí cho các loại dịch vụ, vợ chồng tôi lên kế hoạch mua nhà đất thay vì chung cư. Sau hơn 1 tháng tìm hiểu và liên hệ môi giới, tôi cùng vợ đến tận nơi xem một số nhà căn nhà được giới thiệu gần khu vực tôi làm việc. Ở trung tâm thành phố, để tìm được một căn nhà rộng rãi, có vị trí đẹp thực sự khó với một gia đình có kinh phí eo hẹp như vợ chồng tôi. Những căn nhà được giới thiệu đều có diện tích không lớn và nằm trong các ngõ hẹp.
Tuy nhiên, điều khiến tôi đau đầu hơn cả là những căn nhà ống ở đây đều được hét giá ở mức “trên trời”. Có căn 2 tầng 100m2, bề ngang chỉ 5m mà giá đã lên tới 5,7 triệu NDT (gần 19 tỷ đồng), hơn cả khoản tiền tiết kiệm suốt mấy chục năm tôi đi làm góp nhặt được. Với ngân sách ít ỏi, vợ tôi đề nghị tìm nhà ở xa trung tâm một chút để có giá mềm hơn nhưng vẫn thuận tiện cho việc đi làm.
Sau khi bàn bạc kỹ càng, chúng tôi lại liên hệ môi giới và nhờ vả thêm các mối quan hệ xung quanh để tìm nhà nhanh hơn. 2 tuần sau đó, tôi “nhắm” được một căn nhà 2 tầng cách chỗ làm khoảng 7 km, có diện tích 120m2, bề ngang 7m, cũng nằm trong ngõ. Về diện tích, căn nhà này với gia đình nhỏ 3-4 thành viên là không tệ. Hơn nữa, giá ở khu này rẻ hơn so với khu vực trung tâm nhưng các tiện ích vẫn đầy đủ và thuận lợi. Sau gần 2 tháng đi khắp nơi tìm nhà, tôi cũng đã thấm mệt nên bàn với vợ chốt ngay căn nhà này.
Dẫu vậy, giá tiền 4 triệu NDT (hơn 13 tỷ đồng) cũng là một khoản khá lớn khiến vợ tôi rất phân vân. Trước đó vài tháng, cũng với số tiền này, họ hàng bên ngoại mua được một căn nhà vườn 260m2 rộng rãi ở ngoại thành. Vì mua được nhà ở vị trí đẹp nên giá trị của nó còn có thể tăng dần theo thời gian. Sự đối lập này lại khiến vợ chồng tôi phải cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Chấp nhận “bỏ con săn sắt” để “bắt con cá rô”
Theo tư vấn của môi giới viên, căn nhà ống ở nội thành dù có diện tích nhỏ, giá cũng khá đắt so với nhà ở ngoại thành. Tuy nhiên, nó đáp ứng được nhu cầu sống cơ bản của gia đình với các tiện ích xung quanh như đi lại, làm việc, mua sắm, giáo dục, y tế… vô cùng thuận tiện. Nghĩ rộng ra, mua căn nhà ống 120m2 trong ngõ sẽ thu về nhiều giá trị hơn.
Do đó, vợ chồng tôi cuối cùng cùng quyết định mua căn nhà này. Do có khoản tiết kiệm khá lớn trong nhiều năm của cả hai vợ chồng, chúng tôi đặt cọc ngay và chuyển đến ở sau khi hoàn tất thủ tục mua bán chỉ một tháng. Sau hơn 2 năm sinh sống ở đây, tôi dần nhận ra quyết định này của mình là vô cùng đúng đắn.
Sau khi mua xong nhà, vợ chồng tôi bỏ thêm tiền thuê công ty thiết kế để “biến” căn nhà trông rộng rãi hơn. Nhờ đó có thể tận dụng tối đa diện tích. Vì ở nội thành, có nhiều trường học xung quanh nên tôi có nhiều sự lựa chọn về môi trường học cho con. Hơn nữa, con trai tôi có thể tự đi học, không lãng phí thời gian đưa đón. Tuy nhà ở sâu trong ngõ và không ở trung tâm, thế nhưng các nhu cầu mua sắm, khám chữa bệnh vẫn rất thuận lợi vì khu vực này tập trung nhiều tiện ích từ bệnh viện, trung tâm thương mại, khu vui chơi…
Trong khi đó, họ hàng tôi khi mua căn nhà ở ngoại ô thành phố, tuy không gian sống thoải mái nhưng vì lại gặp nhiều bất tiện khi công việc, học tập vẫn diễn ra ở nội thành.
Mỗi ngày, họ phải đi xe mất 20km mới có thể đến chỗ làm ở trung tâm thành phố. Chưa kể đến những lúc tan tầm, giao thông tắc nghẽn khiến quãng đường về nhà càng xa hơn.
Vì học trường chuyên nằm ở khu vực trung tâm thành phố, mỗi ngày, cháu gái tôi phải dậy sớm để đợi xe buýt đến trường học. Chưa hết, trường thường xuyên có các hoạt động ngoại khóa nên cha mẹ phải đi xa để đưa đón, khá bất tiện. Bên cạnh đó, nhà ngoại thành cách xa tiện ích như siêu thị, bệnh viện, trung tâm dịch vụ…do đó, để tiếp cận những tiện ích sống này, họ lại phải mất thời gian, công sức di chuyển vào trung tâm.
Khu vực này nhà dân thưa thớt, họ hàng tôi cũng phải đầu tư thêm hệ thống camera giám sát, khóa cửa để tránh tình trạng trộm cắp. Sau hơn 2 năm sinh sống với quá nhiều bất cập, họ đang lên kế hoạch bán ngôi nhà hiện tại đi để mua nhà ở nội thành.
Quả thực, việc mua nhà để ổn định cuộc sống rất quan trọng, ảnh hưởng đến nhiều vấn đề. Thật may, tôi đã có sự lựa chọn đúng đắn nên giờ đây những gánh nặng cuộc sống cũng giảm bớt. Hiện tại, tôi chỉ cần tập trung phát triển bản thân và chăm lo cuộc sống cho gia đình.