Mang 800 triệu đồng bỏ phố về quê, sau hai năm còn 90 triệu cặp vợ chồng già vô cùng tiếc nuối.
Tôi và vợ hiện nay đã về hưu. Lúc trước tôi làm việc trong ngành xuất nhập khẩu, vợ làm ngành xuất bản. Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên Sài Gòn lập nghiệp. Với rất nhiều nỗ lực và cố gắng nên cũng có nhà, cửa tại nơi này.
Sau khi lo cho hai đứa con đầy đủ gia thất, nhà cửa, vợ chồng tôi cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống ồn ào và áp lực tại thành phố sau hàng chục năm sinh sống, chúng tôi quyết định quay về quê để sống cuộc đời hưu trí an nhàn.
Vợ chồng tôi đã dành một năm để lên kế hoạch và tích cóp tiền để có thể về quê và sống thoải mái. Hai con đã có chỗ ở riêng nên ngôi nhà hiện tại cho thuê, 8 triệu đồng một tháng.Với 800 triệu đồng số tiền tích luỹ của hai vợ chồng, tôi về ở căn nhà cũ của ba mẹ tôi ở quê. Căn nhà này là thừa kế của tôi, nhà ngói ba gian đã xây gần 40 năm. Những năm trước đây, ngôi nhà đóng sửa suốt ngày, chiều đến chỉ có đứa cháu họ ở gần đó qua thắp nhang cho các cụ. Dip lễ, Tết gia đình tôi mới về ở vài ngày, rồi đi thành phố.
Vậy nên hương hoả là một lý do để tôi về quê sống. Lý do khác, cũng quan trọng hơn là tôi muốn trải qua quãng thời gian hưu trí của mình ở quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn.
Do kiến trúc ngôi nhà theo lối xưa nên không tiện sinh hoạt, tôi chi 300 triệu xây một nhà cấp bốn kề bên để ở, nội thất cơ bản như giường, tủ, bàn ghế, bếp, máy lạnh… cũng ngốn hết khoản tiền.
Cùng lúc đó, đứa cháu là con của anh tôi xây nhà, tôi cho mượn thêm khoản tiền 150 triệu đồng để giúp cháu. Tôi đầu tư trồng trọt, chăn nuôi nhỏ, chủ yếu tạo công việc để làm cho giãn cơ, đổ mồ hôi. Tiền giống, thức ăn, phân bón đổ vào đó cũng ngoài 100 triệu.
Ở quê, tiền sinh hoạt cũng không đắt đỏ như thành phố nhưng cũng tốn kém, không thể ăn rau vườn cá nhà mãi được. Chưa kể, tiền hiếu hỷ đám tiệc liên miên cũng kha khá.
Nói về ở quê hiện tại, tôi không thấy có nhiều hoạt động vui chơi giải trí mang tính cá nhân hay gia đình. Nhậu nhẹt, đám tiệc liên miên nhiều lúc khiến tôi phát hoảng. Hầu như ngày nào cũng có giỗ chạp, đám tiệc nào đó, người trong xóm luôn đụng mặt nhau hàng ngày. Sau hai năm về quê sống, vợ chồng tôi chỉ còn khoảng hơn 90 triệu đồng, chưa tính khoản tiền cho cháu mượn làm nhà.
Hiện tại cuộc sống vợ chồng tôi cũng ổn, dần quen nhịp với cuộc sống ở quê. Khoản tiền đã mất cũng không khiến chúng tôi bận tâm lắm vì có tiền con gửi về, tiền cho thuê nhà và một khoản tiền tiết kiệm khác. Nhưng thỉnh thoảng vợ tôi cũng cằn nhằn, tiếc nuối: Nếu không về quê sống thì số tiền đó dư sức để hai vợ chồng đi du lịch khắp nơi trong nước và nước ngoài mấy năm qua.
Hiện tại, tôi thấy trên mạng nhiều người cổ suý cho việc về quê sống, có rau ăn rau, có cá ăn cá. Tôi xin nhấn mạnh là nếu chịu cực, chịu khổ thì ở đâu cũng sống được. Còn về quê sống với tư tưởng đó thì sẽ phải trả giá. Rau phải trồng, cá phải nuôi, cũng là tốn tiền rồi.
Lúc xưa ba mẹ tôi cả tháng mới đi chợ một lần, còn bây giờ hầu như nhà nào cũng đi chợ mua thức ăn mỗi ngày, nhà tôi cũng không ngoại lệ. Chưa kể, về quê nuôi cá trồng rau bán kiếm tiền cũng cần một khoản vốn đầu tư lớn, như vợ chồng tôi bỏ ra ngoài trăm triệu mà thu về chẳng thấy đâu. Cũng may, tôi đã có tuổi và tích luỹ tài chính đủ mạnh, cũng như không phải nuôi con cái nữa nên không gánh nặng tiền bạc.
Dù hiện tại chúng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc và tự do hơn khi sống đơn giản và yên tĩnh tại quê hương của mình, được bồi đắp lại tình nghĩa xóm làng, thân tộc đã mất đi, nhưng tôi dự tính vài năm nữa sẽ lại “di cư” lên thành phố, vì vợ chồng đã có tuổi, sức khoẻ ngày một kém, ở quê lại có nhiều bất tiện về các dịch vụ y tế.